Cây mai vàng của bố

Comments · 1 Views

Cây mai vàng của bố
Mùa trở gió và nỗi nhớ cây mai xưa
Chiều 24 Tết, khi vừa đặt chân về tới cổng, tôi sững người nhìn cây đam mê mai vàng già quen thuộc trước sân. Những cây mai quanh xóm đã vàng rực, nở bung rộ từ

Cây mai vàng của bố

Mùa trở gió và nỗi nhớ cây mai xưa

Chiều 24 Tết, khi vừa đặt chân về tới cổng, tôi sững người nhìn cây đam mê mai vàng già quen thuộc trước sân. Những cây mai quanh xóm đã vàng rực, nở bung rộ từ bao giờ, còn cây mai của nhà vẫn lặng lẽ, chỉ lác đác vài búp nụ nhỏ, rải rác nở từ trên cao xuống thấp. Giữa tiết trời se lạnh và mùi Tết đang lan trong gió, lòng tôi bỗng se sắt nhớ bố — và nhớ cả bóng dáng cây mai ngày xưa.

Năm nay, tôi và con gái phải nằm viện gần hai tháng. Giữa những ngày mệt mỏi vì bệnh tật, mỗi cuộc gọi video từ nhà lại khiến lòng thêm bồi hồi. Qua màn hình nhỏ, tôi thấy mẹ, thấy các anh chị đang lặt lá mai. Mấy cây mai non trong vườn, do chưa quen mùa nắng sớm, đã trót bung nụ, ra hoa lẫn lộc. Tôi nhớ lời bố năm nào, vẫn với nụ cười khà khà đầy trìu mến:
“Cứ để nó tự nhiên ra bông vậy đi. Mấy cây non ấy cũng như tuổi trẻ tụi bây, có sai lầm rồi mới khôn ra được.”

Cây mai già – ký ức của một đời

Trong vườn, chỉ có cây mai lão nơi đầu cổng là được bố chăm chút hơn cả. Cây ấy đã gắn bó với ngôi nhà từ khi vừa dựng nên, thân xù xì, rêu phủ, tán rộng che gần kín góc sân. Bố thường bảo, cây mai ấy “biết nhớ mùa, nhớ gió”. Nó không vội trút lá như những cây khác, cứ giữ khư khư từng chiếc lá vàng như thể sợ lạnh. Khi trời đã qua vài đợt gió bấc, cây mới chịu rụng lác đác vài lá, nhường chỗ cho những nụ hoa chuẩn bị thức dậy.

Với bố, lặt lá mai là nghi thức mở đầu cho mùa Tết. Không phải việc dọn dẹp hay nấu bánh chưng mới là quan trọng nhất, mà chính là công đoạn lặt lá – việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, tỉ mỉ và cả yêu thương. Cây mai to đến mức phải bắc cả giàn cao, mượn thang, huy động con cháu xúm lại. Mọi người vừa làm vừa nói chuyện rôm rả. Những câu chuyện từ làng trên xóm dưới, chuyện trong nhà ngoài ngõ, từ chuyện đồng áng đến chuyện học hành của con cháu, nối tiếp nhau như dòng chảy không dứt, khiến ai nấy quên cả mệt.

Tham khảo thêm về:đặc điểm nhận dạng giống mai nhị ngọc toàn

“Lặt lá” – hai chữ mang cả nếp nhà

Năm ấy, giữa lúc mọi người đang vui vẻ, có đứa cháu tò mò hỏi:
“Gọi là lặt lá chi cho kỳ, phải nói là vặt lá chứ!”

Cả nhóm cười ầm, nhưng bố thì ngẩng lên, nhìn thẳng vào đứa vừa nói, rồi nghiêm giọng:
“Là lặt, không phải vặt. Lặt là phải nương tay, nhẹ nhàng, lựa từng chiếc lá mà gẩy ra khỏi cành, để cây không bị đau, không buồn. Còn vặt là thô bạo, là làm như vặt lông gà, lông vịt, kéo một cái trụi lủi thì năm sau cây nào còn sức mà ra hoa? Cây mai cũng như người, phải được chăm bằng sự kiên nhẫn và dịu dàng thì mới nở đẹp được.”

Cả đám con cháu im bặt, rồi bật cười xòa. Nhưng từ sau hôm ấy, ai nấy đều nhẹ tay hơn, lặt từng chiếc lá với sự cẩn trọng lạ thường. Không còn tiếng lá rụng ào ào, chỉ còn tiếng xào xạc nhẹ như gió xuân khẽ lướt qua tán cây. Có lẽ khi đó, mọi người đều cảm nhận được phần nào tấm lòng của bố dành cho cây mai – cũng là tấm lòng của ông dành cho cái Tết, cho mái nhà này.

Mùa hoa nở – mùa của niềm vui

Mỗi năm, cây mai già đều nở đúng dịp Tết, vàng rực một góc vườn, như báo hiệu mùa đoàn viên đã về. Mẹ bày mâm cúng trước sân, bọn trẻ con chạy quanh cây mai, áo quần xúng xính, tiếng cười giòn tan. Ai cũng tự hào vì “cây mai nhà mình to nhất xóm, đẹp nhất xóm”.
Bố ngồi bên bàn nước, nhấp chén rượu nhạt, vừa trò chuyện với khách, vừa dõi mắt nhìn tán mai vàng đang rực lên trong nắng sớm. Cảnh ấy, bình dị mà hạnh phúc biết bao.

Khi vắng bóng người chăm cây

Rồi bố mất. Tết đầu tiên không có bố, mẹ dặn phải lặt lá sớm hơn, sợ cây trổ muộn. Cả nhà loay hoay bắc thang, chia nhau làm. Vậy mà hoa không nở kịp. Năm sau, anh trai tôi bảo trời lạnh, phải lặt sớm hơn nữa. Nhưng hoa vẫn chỉ lác đác nở sau giao thừa. Cả nhà nhìn cây mai, ai cũng bần thần. Có lẽ cây cũng nhớ bàn tay của người đã từng chăm nó suốt mấy chục năm.

Năm nay, năm thứ ba vắng bố, cây mai bắt đầu quen dần với những bàn tay mới. Anh tôi tỉ mẩn xem lịch, theo dõi thời tiết, ghi chú từng ngày sương muối để chọn thời điểm lặt lá. Đến cuối tháng Chạp, cây đã lấm tấm nụ, rồi bung nở đúng sáng mùng Một.
Cả nhà lại tụ họp, đứng quanh cây mai chụp một bức ảnh kỷ niệm. Trong khoảnh khắc ấy, ai cũng thấy bố dường như vẫn đang đâu đây — nụ cười hiền hậu, giọng nói trầm ấm, ánh mắt dõi theo từng cánh hoa vàng rung rinh trước gió.

Khoảng trống bên mẹ và lời hẹn với mùa

Trong bức ảnh năm nay, có một khoảng trống nhỏ bên cạnh mẹ. Chỉ một khoảng trống đủ cho một người đứng, nhưng lại là khoảng trống không gì có thể lấp đầy. Anh trai tôi nhìn cây mai, khẽ nói:
“Năm sau, nhất định anh sẽ canh được ngày để mai nở đúng Tết.”
Không ai đáp lại, nhưng tất cả đều hiểu đó không chỉ là lời hứa với cây, mà còn là lời hứa với bố.

Mùa nào rồi cũng sẽ trở lại. Cây mai của bố, qua bao năm tháng, vẫn đứng đó – rễ bám sâu trong đất, tán vươn ra đón nắng. Nó là chứng nhân của một mái nhà, của một người cha yêu thương giản dị, tận tụy. Và mỗi mùa Tết về, khi hoa lại nở, là khi ký ức về bố sống dậy – ấm áp, rạng rỡ và bền bỉ như sắc vàng không tàn của cây mai năm nào. Các bạn có thể tham khảo thêmTổng hợp hình ảnh hoa mai vàng đẹp nhất Việt Nam để hiểu rõ hơn về mai vàng

  • Liên Hệ ngay cho chúng tôi theo thông tin dưới đây:
  • Điện thoại/Zalo: 0905 888 999 – 0799 888 999 – 0888777777
  • Email: [email protected]
  • Facebook: Vườn mai Hoàng Long
  • Địa chỉ: Tân Thiềng, Chợ Lách, Bến Tre.






Comments